Anh hôm nay em viết cho mối tình
chúng mình được ko anh nhỉ? Ko hỏi ý kiến anh đâu đấy, nhưng vì chuyện mình đẹp
mà anh đồng ý với em nhé. Anh và em học chung từ năm cấp 3, vẫn chơi thân với
nhau, nhưng chỉ năm cuối cấp là thân thiết nhất, thời gian đó là thời gian đẹp
nhất anh nhỉ.
Thông báo với mọi người là bọn
này vẫn gọi nhau bằng tên thôi, viết anh em cho tình cảm chút thôi nha! Còn nữa
là em rất đẹp, xinh lắm lắm còn anh xấu hoắc hà, hihi, ko được giận em đấy nhé.
Cái này là nói về thời cấp 3 thôi nhe, bây giờ thì anh rất đứng đắn và phong độ
nhìn bắt mắt lắm đấy được chưa nè.
Ngày đó cuộc sống gia đình em rất
khó khăn và lại rất lu bu nữa, mến anh nhiều nhưng em chỉ lặng im thôi, vì cái
thời đó em cũng chỉ muốn mình học và học ko nghĩ về tình cảm vu vơ quá như vậy.
Cũng nhớ những buổi tối anh cùng
bạn (bạn chung của anh và em) đến nhà em chơi, ừ thì đến chơi thôi, em thấy vui
vui lắm kèm theo hồi hộp nữa chứ. Ấy vậy mà do bận quá, nên em cứ để anh đợi
đợi hơi lâu à há. Lúc đó nhà làm việc tất bật lắm, tối thui đỏ đèn (đèn dầu)
cũng chưa nghỉ ngơi. Rồi cũng chẳng để làm gì đâu, vào nói chuyện vu vơ vài câu
anh ra về mà em chẳng muốn chút nào. Tiếc ko nhỉ, cũng bình thường đúng ko nè,
ko có gì đáng nói lắm đâu.
Em sống với nhà Chú, ko sống với
ba mẹ, vì hoàn cảnh ko mấy vui vẻ, nên cũng chính vì thế mà em đã dấu nổi lòng
đi. Những ý nghĩ về anh cũng dần dần thành tình bạn, bạn mà thôi. Nhớ rất nhiều
đêm sáng trăng anh và em cùng đi ăn cưới, anh chỡ em trên chiếc xe đạp, ko fải
lần đầu đèo em đâu đúng ko nè. Ấy vậy mà em nặng quá hay sao nhỉ hai đứa bị rơi
xuống ruộng lắm lem bùn đất, mắc cười lắm. Nhưng hên cái là trên đường về rồi,
đường đê nhỏ xíu nên mới thế đó chứ. Em cứ nhớ đến lúc đó thì tủm tỉm cười, ko
thể nào quên được hình ảnh đó.
Đơn sơ và giản dị, tình cảm chẳng
có gì đâu đến nắm tay cũng chưa, mặc dù cơ hội thì cũng rất nhiều đúng ko nè,
đúng là tình bạn thôi sao có thể gọi là tình đầu được ta.
…
Thế rồi xa nhau, vì anh và em
chọn hai con đường khác anh đi lên còn em đi xuống. Hai đứa hai đầu ngược nhau.
Mình mất tích chẳng liên lạc, chẳng có gì gọi là thương nhớ. Cho đến 10 năm sau
gặp lại “Mười năm ko gặp tưởng tình đã cũ” đúng rồi đó, tưởng đã nguôi rồi, ấy
vậy mà trong ký ức ko có gì đó, có một tình cảm âm ĩ…
Mỗi đứa có một cuộc sống rồi, em
đã có gia đình và con gái (em chọn ngã rẽ trước anh) và rồi anh cũng thế. Có
dịp gặp nhau bao nhiêu tình cảm, kỷ niệm, ký ức như được dịp tuôn trào, anh và
em hiểu nhau hơn và cứ vô tư kể về hạnh phúc đang có và lặng buồn nhìn nhau.
Và bây giờ thì sao nhỉ, mỗi năm
gặp nhau ít nhất một lần, dù ko nói với nhau gì nữa, nhưng ánh mắt của em và
anh vẫn kiếm tìm nhau để bắt gặp sự quan tâm nho nhỏ, một cảm giác ngọt ngào đã
đánh rơi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét